1/12/2010, 18:51
Những ngày mà anh chưa tới, mọi điều với em rất tuyệt vời…
Dù buồn hay vui, dù nắng hay mưa em vẫn có một thế giới để ngắm nhìn và mê say…
Ngày đó, ngày em của vô ưu và phiền muộn, ngày em bắt đầu nghĩ đến khái niệm của từ Bình Yên và Hạnh Phúc...
Em Bình Yên và Hạnh Phúc khi mỗi ngày em chỉ cần được gặp anh, nhìn thấy anh cười, nghe anh nói…
Em Bình Yên và Hạnh Phúc khi được nép vào lòng anh, lắng nghe từng nhịp thở…
Em Bình Yên và Hạnh Phúc khi nhắn một cái tin ngắn ngủn “anh à…'' và được đáp lại bằng một tin nhắn cũng ngắn nhưng chứa chan yêu thương “em ơi em à…”
Em Bình Yên và Hạnh Phúc khi anh đặt lên tóc em một nụ hôn rất vội rồi quay mặt đi chỗ khác và cười rất… gian!
Em Bình Yên và Hạnh Phúc…
Ngày ấy thực sự em Bình Yên và Hạnh Phúc…
Nhưng có ai biết đâu rằng, cuộc sống ấy là một cuộc sống Bình Yên nhưng hiếm có. Hạnh Phúc cũng như sức khỏe vậy, khi ta bắt đầu nghĩ đến nó tức là trong ta, nó đang lung lay và suy yếu. Như thế nào là Hạnh Phúc và như thế nào là Bình Yên? Chỉ biết những điều đó anh giờ có lẽ đang đem ban phát cho một người khác. Anh ra đi và để lại cho em câu hỏi ấy còn ngơ ngác…
Trước khi có anh, em khác…
Khi em có anh, em rất khác…
Và khi anh mất đi, em chắc chắn phải khác
Một cuộc sống Bình Yên và Hạnh Phúc sẽ là phức tạp hơn hay nó sẽ đơn giản hơn như em đã từng?
Cuộc sống bên anh rất lạ lùng
Bao nhiêu đổi thay ngày anh đến, không nhiều cuộc vui với bạn bè, không còn say mê những đỉnh cao
, chỉ mong được bên anh, được sống vì anh, cả thế giới ngày nào được thay bằng ANH!
Anh đến với em như một cơn mưa chớm hạ, như một cơn gió thổi tung bay lá tả tơi trên con đường vắng lặng.
Nhưng gió là phút chốc, là thoáng
qua…
Nơi em còn lại gì khi tình yêu ấy ra đi?
Chỉ còn biết là một trái tim vỡ rất vụn và một niềm tin lỗ chỗ.
Em chạm vào đâu cũng thấy dấu vết của sự tổn thương. Làm thế nào để có thể biết là nỗi đau sẽ không còn đón chờ em nơi xa xăm ấy?
Cả một thế giới ngày nào, mà mãi mãi anh đã mang đi…
Ngày anh ra đi, em thắt một chiếc nơ trắng nhỏ xinh lên tất cả những món kỷ vật của chúng mình.
Em đã cài lên đấy một ít nước mắt và rất rất nhiều niềm tin.
Em chôn cùng chúng một tâm hồn của đứa con gái đang tập sống một cuộc sống khác với chính bản thân mình…
Anh ra đi, anh mang theo tất cả những yêu thương trên đoạn đường em bước…
Anh ra đi, nơi em chỉ còn lại một trái tim sứt sẹo và chẳng còn thiết tha thêm một tẹo tình cảm…
Anh ra đi, anh đem tình em bỏ chợ nên chính em phải chăng đã hóa kẻ thờ ơ…
Anh đến, dạy em cách biết yêu một người, biết làm mọi cách chu toàn cho một người. Nhưng sao anh không dạy em làm thế nào để yêu thêm một người như em đã từng yêu anh?
Anh đi, em hoang mang cho một mớ những xúc cảm dở dang và một trái tim hình như đã chai sạn không còn một chút cảm giác.
Kể từ khi anh đi, mi mắt em ráo
hoảnh, chẳng còn bắt gặp một giọt nước mắt nào rơi cả… :))
Chúng mình có nợ nhau từ trong tiền kiếp hay không mà cuộc đời này bắt em trả cho anh nhiều đến thế?
Em đánh đổi cả một thế giới bên mình để chọn thế giới có anh. Nhưng sao anh lại nhẫn tâm buông tay em khi em đang vừa chạm tới? Anh để em chới với bơi trong nỗi tuyệt vọng của chính mình khi anh mang cả thế giới ra đi…
Kìa, sao anh vẫn im lặng? Sao anh cúi đầu khi vừa trông thấy em? Sao anh chẳng dám đối diện với em để cho em một câu trả lời không là ngụy biện???
Em còn nhớ hay em đã quên?
Em còn yêu hay em còn hận?
Nhớ thì chắc là không vì em chỉ còn nghĩ
Yêu lại là một từ quá xa xỉ để dành cho anh!
… và em thì chẳng đủ giàu mua một thứ mong manh
Chóng vánh rồi cũng đã đến một
ngày…
Em hóa Bình Yên và Hạnh Phúc trong cuộc sống không anh
Em nhận ra, thứ Bình Yên ấy là thứ để cho vay và Hạnh Phúc là để mượn.
Em lỡ dùng tạm rồi, có trả lại được không?
Dù buồn hay vui, dù nắng hay mưa em vẫn có một thế giới để ngắm nhìn và mê say…
Ngày đó, ngày em của vô ưu và phiền muộn, ngày em bắt đầu nghĩ đến khái niệm của từ Bình Yên và Hạnh Phúc...
Em Bình Yên và Hạnh Phúc khi mỗi ngày em chỉ cần được gặp anh, nhìn thấy anh cười, nghe anh nói…
Em Bình Yên và Hạnh Phúc khi được nép vào lòng anh, lắng nghe từng nhịp thở…
Em Bình Yên và Hạnh Phúc khi nhắn một cái tin ngắn ngủn “anh à…'' và được đáp lại bằng một tin nhắn cũng ngắn nhưng chứa chan yêu thương “em ơi em à…”
Em Bình Yên và Hạnh Phúc khi anh đặt lên tóc em một nụ hôn rất vội rồi quay mặt đi chỗ khác và cười rất… gian!
Em Bình Yên và Hạnh Phúc…
Ngày ấy thực sự em Bình Yên và Hạnh Phúc…
Nhưng có ai biết đâu rằng, cuộc sống ấy là một cuộc sống Bình Yên nhưng hiếm có. Hạnh Phúc cũng như sức khỏe vậy, khi ta bắt đầu nghĩ đến nó tức là trong ta, nó đang lung lay và suy yếu. Như thế nào là Hạnh Phúc và như thế nào là Bình Yên? Chỉ biết những điều đó anh giờ có lẽ đang đem ban phát cho một người khác. Anh ra đi và để lại cho em câu hỏi ấy còn ngơ ngác…
Trước khi có anh, em khác…
Khi em có anh, em rất khác…
Và khi anh mất đi, em chắc chắn phải khác
Một cuộc sống Bình Yên và Hạnh Phúc sẽ là phức tạp hơn hay nó sẽ đơn giản hơn như em đã từng?
Cuộc sống bên anh rất lạ lùng
Bao nhiêu đổi thay ngày anh đến, không nhiều cuộc vui với bạn bè, không còn say mê những đỉnh cao
, chỉ mong được bên anh, được sống vì anh, cả thế giới ngày nào được thay bằng ANH!
Anh đến với em như một cơn mưa chớm hạ, như một cơn gió thổi tung bay lá tả tơi trên con đường vắng lặng.
Nhưng gió là phút chốc, là thoáng
qua…
Nơi em còn lại gì khi tình yêu ấy ra đi?
Chỉ còn biết là một trái tim vỡ rất vụn và một niềm tin lỗ chỗ.
Em chạm vào đâu cũng thấy dấu vết của sự tổn thương. Làm thế nào để có thể biết là nỗi đau sẽ không còn đón chờ em nơi xa xăm ấy?
Cả một thế giới ngày nào, mà mãi mãi anh đã mang đi…
Ngày anh ra đi, em thắt một chiếc nơ trắng nhỏ xinh lên tất cả những món kỷ vật của chúng mình.
Em đã cài lên đấy một ít nước mắt và rất rất nhiều niềm tin.
Em chôn cùng chúng một tâm hồn của đứa con gái đang tập sống một cuộc sống khác với chính bản thân mình…
Anh ra đi, anh mang theo tất cả những yêu thương trên đoạn đường em bước…
Anh ra đi, nơi em chỉ còn lại một trái tim sứt sẹo và chẳng còn thiết tha thêm một tẹo tình cảm…
Anh ra đi, anh đem tình em bỏ chợ nên chính em phải chăng đã hóa kẻ thờ ơ…
Anh đến, dạy em cách biết yêu một người, biết làm mọi cách chu toàn cho một người. Nhưng sao anh không dạy em làm thế nào để yêu thêm một người như em đã từng yêu anh?
Anh đi, em hoang mang cho một mớ những xúc cảm dở dang và một trái tim hình như đã chai sạn không còn một chút cảm giác.
Kể từ khi anh đi, mi mắt em ráo
hoảnh, chẳng còn bắt gặp một giọt nước mắt nào rơi cả… :))
Chúng mình có nợ nhau từ trong tiền kiếp hay không mà cuộc đời này bắt em trả cho anh nhiều đến thế?
Em đánh đổi cả một thế giới bên mình để chọn thế giới có anh. Nhưng sao anh lại nhẫn tâm buông tay em khi em đang vừa chạm tới? Anh để em chới với bơi trong nỗi tuyệt vọng của chính mình khi anh mang cả thế giới ra đi…
Kìa, sao anh vẫn im lặng? Sao anh cúi đầu khi vừa trông thấy em? Sao anh chẳng dám đối diện với em để cho em một câu trả lời không là ngụy biện???
Em còn nhớ hay em đã quên?
Em còn yêu hay em còn hận?
Nhớ thì chắc là không vì em chỉ còn nghĩ
Yêu lại là một từ quá xa xỉ để dành cho anh!
… và em thì chẳng đủ giàu mua một thứ mong manh
Chóng vánh rồi cũng đã đến một
ngày…
Em hóa Bình Yên và Hạnh Phúc trong cuộc sống không anh
Em nhận ra, thứ Bình Yên ấy là thứ để cho vay và Hạnh Phúc là để mượn.
Em lỡ dùng tạm rồi, có trả lại được không?